Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

0GIỜ RỒI!


0h rồi! anh ngủ đi anh...
Em vẫn nhớ bài hát đó, "ba nó" à.
Đĩa hát của ca sĩ Hương Lan. Em nghe như giọng cô ta nghèn nghẹn. Hay là chỉ tại em nghèn nghẹn.
Mà "ba nó" mua chi đĩa hát đó trong những ngày đó nhỉ. Mình có hơn gì đâu! Em cố giấu một nỗi lo sợ vô hình miên man theo âm hưởng của mỗi ca từ.
Xót lắm "ba nó" à.
0h! 0h! 0h! Em đã thao thức trong đêm để đong đo cơm, áo, gạo, tiền.
 0h! 0h! 0h! Em đã thao thức trong đêm để tính ngày đã qua và ngày sẽ tới.
Em đã đếm mòn cả trái tim và khối óc về những tháng ngày cay đắng để mong chờ quả ngọt tương lai. Em vắt kiệt sức mình để chờ ngày "khổ tận cam lai"
0h! 0h! 0h! Được trăn trở bên "ba nó" cũng là diễm phúc. Nhưng những tháng ngày ấy quá ngắn ngủi. Ngắn ngủi đến mức gần như không tồn tại trong cuộc đời em.
0h! 0h! 0h! Em xoay mình ôm con để đủ sức gánh trên vai hai vầng nhật nguyệt. Nhưng rồi, đôi tay buông lơi, hẫng hụt. Chỉ còn lại mình em lúc 0h...
Chỉ còn lại mình em lúc 0h...
0h rồi! anh ngủ đi anh...
Ngủ đi "ba nó". Và hằng đêm em cũng tự ru mình như thế!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét